[Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

/

Chương 14: Danh tiếng lan rộng (2)

Chương 14: Danh tiếng lan rộng (2)

[Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Bạch Sắc Cô Đảo

5.332 chữ

14-07-2024

Nơi này có nhiều người chết như vậy, Trương Vân Xuyên cũng lo lắng lây dính bệnh gì, cho nên bọn họ không ở lâu, mau chóng rời khỏi.

Bọn họ một đường hướng về ở nông thôn nơi Tam thúc ở mà đi, ven đường lại nhìn thấy không ít dân chạy nạn.

Đám dân chạy nạn này di chuyển thành đàn, ai cũng gầy trơ xương, tựa như cái xác không hồn.

Bên đường cũng có không ít thi thể, đang bị chó hoang gặm ăn.

Nhìn thấy cảnh tượng mạng người như cỏ rác này, tâm tình bọn Trương Vân Xuyên cũng càng thêm trầm trọng.

Khi bọn Trương Vân Xuyên ở trên đường nhỏ hoang vắng đào vong, các nơi của huyện Tam Hà cũng đã đang lùng bắt bọn họ quy mô lớn.

“Tróc nã đồng bọn nghi phạm Trương Vân Xuyên!”

“Thưởng ba trăm lượng bạc!”

“Phàm là ai che giấu không báo, dựa theo thông đồng với giặc luận xử!”

“...”

Trong phố lớn ngõ nhỏ huyện Tam Hà, bộ khoái cưỡi ngựa đang lớn tiếng hò hét.

Cùng lúc đó, từng đội bộ khoái, nha dịch cùng đệ tử bang phái mặc trang phục gọn gàng cũng đều đồng loạt xuất động.

Các nơi bến tàu, đầu đường dưới trướng huyện Tam Hà bọn họ đều bắt đầu lập trạm kiểm tra.

Trong lúc nhất thời, tên của Trương Vân Xuyên nhanh chóng truyền bá ra.

Trong Đường Dương trấn, vài tên lưu dân ăn mặc lôi thôi, cả người tản ra mùi hôi thối dựa vào dưới mái hiên râm mát, tỏ ra uể oải.

Một lưu dân dáng người tương đối cường tráng từ đầu đường đi tới, sau khi nhìn vài tên lưu dân này một cái, cũng dựa vào mái hiên ngồi xuống.

“Ngũ gia, tình huống hỏi thăm rõ ràng rồi.” Lưu dân cường tráng nhìn sau khi nhìn chung quanh, lúc này mới mở miệng với một gã râu xồm dựa vào mái hiên.

“Trong nha môn có quan sai đến Đường Dương trấn.”

“Bây giờ các đại gia tộc xuất động, vì là muốn lùng bắt một người tên là Trương Vân Xuyên.” Lưu dân cường tráng kia bổ sung một câu: “Còn có đồng phạm Chu Hùng, Trương Vân Nhi.”

“Hả?”

Gã râu xồm cũng nhíu mày.

“Mấy đại gia tộc của Đường Dương trấn thế mà đều xuất động rồi.” Gã râu xồm hỏi: “Trương Vân Xuyên trêu vào bọn hắn như thế nào?”

“Nghe nói hắn giết cẩu huyện úy huyện Tam Hà.”

“Gì?”

“Hắn giết cẩu huyện úy?”

Gã râu xồm cũng là vẻ mặt đầy hồ nghi.

“Thật hay giả?”

“Tiểu tử ngươi nếu dám gạt ta, ta cắt lưỡi ngươi——” Gã râu xồm có chút không tin.

Lưu dân cường tráng cũng cuống lên, ôm đầu nói: “Ngũ gia, ngươi thấy bộ dáng ta giống người nói dối sao?”

“Chuyện này hoàn toàn chính xác nha, nghe nói cẩu huyện úy bị đâm rất nhiều đao, lúc ấy đã không còn thở nữa.”

“Không lừa lão tử?”

“Ta thề, ta nếu là lừa Ngũ gia ngài, sẽ bị sét đánh!”

Gã râu xồm nhìn chằm chằm hán tử kia vài lần, trong lòng cũng nói thầm.

Trương Vân Xuyên này là ai thế?

“Ta thấy, Trương Vân Xuyên này thật đúng là một hán tử, coi như là trút một cục tức thay chúng ta.”

“Mấy huynh đệ chúng ta đều chết ở trong tay cẩu huyện úy kia, cẩu huyện úy bây giờ cuối cùng đã chịu báo ứng.”

Gã râu xồm ở sau khi kinh ngạc, cũng truy hỏi: “Trương Vân Xuyên này là người của núi nào, ta trước kia sao chưa từng nghe nói một nhân vật này?”

“Không phải người của núi nào, chỉ là một gã cửu vạn bến tàu huyện Tam Hà.”

“Một gã cửu vạn?”

“Vâng.”

“Thật không ngờ trong cửu vạn nơi đây cũng có hảo hán tâm huyết như thế.” Hắn có chút khâm phục nói: “Dám đi giết cẩu huyện úy, lá gan không nhỏ!”

“Ngũ gia, còn có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trong nha môn vì che giấu chân tướng cẩu quan bị giết, phát ngôn khắp nơi Trương Vân Xuyên là người Cửu Phong sơn chúng ta, muốn vu oan giá họa chuyện giết quan cho chúng ta, úp chậu phân cho chúng ta.”

“...”

Sông Thanh Thủy, đầu cầu.

Hai bộ khoái cùng hơn hai mươi đệ tử Mã bang đang trấn giữ ở chỗ này.

Bọn họ nghiêm khắc kiểm tra xe ngựa người đi đường lui tới.

Trương Vân Xuyên trốn trong chỗ kín quan sát một lúc lâu, lúc này mới lén lút lui về nơi bọn họ ẩn thân.

“Đại Lang, tình huống như thế nào?”

Đại Hùng đang gặm ăn quả dại, nhìn thấy Trương Vân Xuyên trở về, lập tức đứng dậy đón.

Trương Vân Xuyên ngồi xuống ở chỗ râm mát, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“Đầu cầu qua sông đều có người của nha môn cùng bang phái thủ, có hơn mười người, kiểm tra rất nghiêm, rất khó lừa dối qua được.”

Bọn họ chuẩn bị đi chỗ thân thích ở nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió một chút.

Nhưng bây giờ các nơi đường cái đường nhỏ đều đã bị người của gia tộc cùng bang phái địa phương phái người gác.

Bọn Trương Vân Xuyên hai ngày nay vẫn luôn đi đường vòng tránh né đuổi bắt, nhưng không ngờ, nơi xa như vậy vẫn có người nha môn gác.

“Con mẹ nó, nếu không chúng ta trực tiếp mạnh mẽ xông qua cho xong!”

Đại Hùng từ trong bọc lấy ra dao làm bếp, nói: “Ai dám ngăn cản ta, ta chém chết hắn!”

Trương Vân Xuyên lắc lắc đầu: “Thực lực chúng ta chênh lệch quá mức cách xa.”

“Bọn hắn hơn mười người, chúng ta chỉ có hai người, huống hồ còn phải để lại người chiếu cố nha đầu, nếu mạnh mẽ xông qua là quá mạo hiểm.”

Đại Hùng có chút chán nản nói: “Bây giờ khắp nơi đều là người lùng bắt chúng ta, chúng ta vòng qua vòng lại, sớm hay muộn sẽ bị bọn hắn phát hiện.”

Hai ngày nay bọn họ màn trời chiếu đất, Đại Hùng cảm thấy rất vất vả.

Hắn bây giờ chỉ có thể ăn một ít quả dại lấp đầy bụng.

Càng thêm quan trọng là, bây giờ nha môn đã đưa ra treo thưởng hậu hĩnh.

Dân chúng rất nhiều thôn trấn cũng đều ở dưới treo thưởng hậu hĩnh dụ hoặc, đầu nhập đến trong hành động lùng bắt đối với bọn họ.

Bọn họ ngày hôm qua khi tránh né ở trong rừng đã bị một thợ săn dắt chó phát hiện.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!